Yêu Em, Em Biết Không!
Phan_9
"Hu hu.." Tiểu An khóc, nắm cây kem đã tan trong tay, chất lỏng kia cũng giống nước mắt của cô, từng giọt rơi xuống, một giọt rồi lại một giọt chảy không ngừng.
Đây là một cảm giác rất mới, lần đầu tiên cô gặp phải, lần đầu tiên cô khóc đau lòng như vậy, rốt cuộc cũng không cười nổi.
Khóc đi! Con gái.
Khóc xong sẽ trưởng thành.
Kỷ Văn Hào không nói nhưng trong lòng ông nghĩ như vậy, trên thế giới này, mỗi người đều phải đi qua cửa ải tình cảm, ít nhất con gái đáng yêu ngây ngốc của ông phải đi qua.
Đi qua sẽ trưởng thành, tất cả đều sẽ không có chuyện gì.
Khóc đi...
☆ ☆ ☆
____________
Buổi sáng Kỷ Văn Hào vừa mới dẫn Kỷ Xảo An rời khỏi nhà Bertini, thì buổi chiều Bùi Tử Nghị liền đến Milan, muốn đón cô gái này đi.
Đương nhiên anh không biết Bertini, nhưng do lo lắng và áy náy cho nên anh quyết định đi một chuyến, ít nhất anh phải nhìn thấy Tiểu An vẫn mạnh khỏe.
Đứng ngoài cổng ấn chuông liên hồi, Bùi Tử Nghị mặc một bộ vest, anh đang ở công ty thì
nhận được tin, thứ gì cũng không mang liền lên máy bay chạy thẳng đến đây.
Trong khoảng thời gian này, anh đã không đi học, luôn ở Newyork, hi vọng muốn dùng thế lực nhà họ Bùi ởNewyork để tìm một cô bé lớn mật dám bỏ trốn lần nữa.
Đôi mắt anh đầy tia máu, chắc đã mấy ngày ngủ không ngon, anh luôn tự trách và áy náy… anh sợ… sợ cô xảy ra chuyện, anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, nhưng anh lại không có năng lực ngăn cản nó.
Đáng chết! Thật là đáng chết! Nhất định là Tiểu An rất đau khổ mới một mình bỏ đi, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy? Chuyện ngày đó căn bản không phải lỗi của cô, anh lại phát giận với cô.
Cuối cùng Bùi Tử Nghị cũng nghĩ thông suốt, cô có thích anh không cũng không cần gấp gáp, cô có biết thích anh là gì hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh yêu cô.
Anh không đảm đương nổi trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ cô, hi vọng cô về nhà, nhưng sau khi để xuống trách nhiệm này, anh lại thấy trống vắng. Anh không biết mình nên sống thế nào, mỗi hành động, mỗi hơi thở, mỗi khi rảnh rỗi anh lại nhớ đến cô.
Anh thừa nhận mình trẻ con, vì bản thân chưa trưởng thành cho nên mới phát giận với Tiểu An, anh hối hận, anh rất hối hận.
Cuối cùng cũng có người ra mở cửa, là hai cô bé. Cửa vừa mở ra, hai bé thấy bên ngoài là một người đàn ông phương Đông liền xụ mặt xuống.
“Cứ tưởng là Tiểu An.”
“Đúng vậy… Anh là ai?”
Bùi Tử Nghị vội vàng hỏi: “Xin hỏi, Tiểu An có đây không?”
Sarah và Shirley lập tức cảnh giác hỏi: “Anh là ai? Anh tìm Tiểu An làm gì?”
Kể từ khi Tiểu An trở thành tiêu điểm trong buổi diễn thời trang, thì gần như toàn bộ truyền thông châu Âu và báo chí muốn phỏng vấn và chụp hình Tiểu An. Người đàn ông trước mắt này mặc dù vẻ ngoài rất đàng hoàng và đẹp trai nhưng ai biết trong bụng anh ta nghĩ gì?
“Anh tên là Bùi Tử Nghị, xin hỏi Tiểu An có ở đây không? Anh có thể gặp cô ấy một lát không?”
Sarah vừa nghe thế, ánh mắt liền sắc bén: “Bùi Tử Nghị?”
Shirley cũng không thân thiện: “Anh chính là Nghị Nghị?”
Bùi Tử Nghị gật đầu: “Đúng! Đó là tên Tiểu An hay gọi.”
Sarah và Shirley liếc nhìn nhau, đây là người đàn ông đã mắng Tiểu An là ngu ngốc, mỗi lần nhắc tới anh ta Tiểu An đều rất đau lòng, trong mơ cũng có thể nói mớ!
Sarah cầm rác ở bên cạnh, ném Bùi Tử Nghị. Shirley cũng vậy, hai chị em một trước một sau không ngừng tấn công Bùi Tử Nghị.
“Các em…” Không ngừng né tránh, đồng thời cũng không biết tại sao mình lại bị đánh: “Đáng chết! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Sarah kêu to: “Anh dám mắng Tiểu An ngu ngốc, anh mới ngu ngốc ấy!”
“Đúng vậy! Anh có biết là Tiểu An rất đau lòng không?”
Bùi Tử Nghị không tránh nữa, cứ để mặc cho rác bay vào người anh, giọng khàn khàn nói: “Tiểu An… rất đau lòng sao?”
Đáng chết! Anh thật là đáng chết!
Sarah kêu to, vẫn tiếp tục ném: “Nói nhảm! Tiểu An đáng yêu như vậy, dĩ nhiên rất đau lòng.”
“Hơn nữa buổi tối lúc Tiểu An ngủ luôn gọi tên anh!”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Bùi Tử Nghị hiện lên vẻ đau thương. Tiểu An… Tiểu An của anh, tại sao anh lại có thể làm vậy với Tiểu An, để một cô bé luôn luôn có nụ cười đáng yêu lại chỉ có thể suy sụp rời khỏi anh. Anh thật đáng chết!
“Anh còn dám đến? Tôi muốn trừng phạt anh thay Tiểu An…”
“Đúng đấy!”
Bùi Tử Nghị không tránh nữa, giống như ngoan ngoãn chịu trừng phạt của hai bé. Lúc này phía sau xuất hiện một người đàn ông, chính là Bertini.
Ông vội vàng kéo hai đứa con gái đang hăng hái làm việc nghĩa, coi vỏ chai và giấy vụn thành gạch để ném người, vậy thì quậy chết người rồi.
“Cha, tại sao lại kéo con?”
“Con còn muốn ném…”
“Hai con đừng có quan trọng hóa vấn đề, dù sao người ta cũng là khách, hơn nữa chuyện của người lớn, các con khẩn trương làm gì?”
“Cái gì là người lớn? Tiểu An là em gái của con và Shirley.”
“Đúng vậy! Tiểu An giống như em gái.”
“Các con thôi đi! Tiểu An đã hai mươi lăm tuổi rồi, các con còn cho rắng cô ấy là em gái mình, đúng là chiếm tiện nghi của người ta mà.” Bertini ngẩng đầu lên nhìn Bùi Tử Nghị: “Cậu nên trở về Đài Loan nhanh đi! Anh Kỷ đã đến đón Tiểu An về rồi.”
“Bác trai đã tới?”
“Buổi sáng mới đến, và cũng về luôn rồi.”
Bùi Tử Nghị thở phào nhẹ nhõm, thì ra là bác trai đã sớm biết tung tích Tiểu An, mặc dù mình bị một đống rác lớn chào hỏi, nhưng anh vẫn cúi đầu cảm ơn hai bé gái trước mặt: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tiểu An trong thời gian vừa qua.”
Sarah vẫn không cảm kích. “Chúng tôi chăm sóc Tiểu An vì chúng tôi thích cô ấy, mắc mới gì tới anh? Anh cám ơn cái gì?”
Đúng là miệng lưỡi chết người mà, nhưng Bùi Tử Nghị không để bụng, vẫn cảm ơn.
Bertini cười cười, “Không cần cám ơn, mau đi đi! Tiểu An đáng yêu như thế, chú nghĩ ai cũng thích cô ấy.”
Bùi Tử Nghị gật đầu. Nhanh chóng xoay người rời đi, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Tiểu An, rồi nói xin lỗi với cô.
Mười mấy giờ ngồi máy bay, và chuyển chuyến bay một lần, Tiểu An khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, Kỷ Văn Hào chăm sóc cô, làm bạn với cô, trấn an cô.
Cuối cùng cũng trở về Đài Loan, Tiểu An tỉnh dậy tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, mặc dù ánh mắt vừa hồng vừa sưng, chỉ cần nhìn qua là biết cô mới khóc, nhưng vẫn nở nụ cười đáng yêu với ba. "Ba..."
Cầm tay con gái, "Về nhà rồi! Chờ chút nữa phải làm nũng với mẹ, mẹ sẽ không tức giận, biết không?"
"Biết."
Lên xe rời khỏi sân bay, Tiểu An im lặng không nói gì, không biết cô đang suy nghĩ gì nhưng có thể cảm giác được, tinh thần của đứa nhỏ này không tốt, không còn dáng vẻ vui mừng như xưa nữa.
Thật khiến người khác đau lòng mà!
Xuống xe, cuối cùng Tiểu An cũng về nhà, xa nhà gần hai tháng, thật sự rất nhớ nơi này, sau khi nhìn thấy ngôi nhà của mình Tiểu An mới nở nụ cười vui vẻ thật sự.
"Tiểu An, về đến nhà rồi!"
"Ha ha..."
Vừa vào đến của người giúp việc đã thông báo, toàn bộ nhà họ Kỷ đều vui vẻ, biết Tiểu An đã về từ trên xuống dưới đều chạy ra xem.
Trên đường, rất nhiều người chào hỏi Tiểu An, hoan nghênh cô trở lại, lúc trước biết Tiểu An mất tích tất cả mọi người đều lo lắng, hiện tại Tiểu An bình an trở lại, thật đáng chúc mừng.
Vừa vào cửa, Tiểu An liền bĩu môi, giống như sợ mẹ tức giận.
Nhưng Kỷ Văn Hào vỗ vỗ tay cô, rồi nói với cô, "Mẹ rất lo cho con, biết không?"
"Biết..."
"Nếu như mẹ tức giận, con hãy nói nói xin lỗi, sau đó làm nũng, thì mẹ sẽ bỏ qua cho con."
"Dạ..."
Vào cửa nhà, quả nhiên nhìn thấy Tạ Thi Âm đang đứng ở phòng khách... bà đứng ngồi không yên, biết con gái về nhà, trong lòng chỉ có vui vẻ "Tiểu An!"
Kỷ Xảo An rất vui vẻ khi lại được nhìn thấy, quá tuyệt mà! Cô lập tức tiến lên phía trước, vui vẻ gọi mẹ "Mẹ..."
Tạ Thi Âm nén nước mắt sờ sờ mặt con gái, "Mẹ rất lo lắng cho con đó!" Nước mắt trong hốc mắt chứ chảy xuống liên tục.
Tiểu An vùi đầu vào ngực mẹ, giống như khi còn bé, cảm nhận ấm áp của lòng mẹ, có thể được mẹ vỗ về an ủi, cô thích mẹ nhất. "Mẹ, con xin lỗi... Tiểu An không ngoan..."
"Không sao! Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi..." Tạ Thi Âm sờ sờ mặt con gái phát hiện mắt con mình vừa hồng vừa sưng, trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn phải đè nén, hỏi cô: "Tiểu An, con đói bụng chưa?"
"Không đói bụng... Mẹ, Tiểu An muốn ngủ..."
Tạ Thi Âm cười, "Mệt lắm phải không? Vậy để mẹ dẫn con đi ngủ."
"Dạ."
Cầm tay con gái, Tạ Thi Âm dắt cô về phòng, Kỷ Văn Hào và ba người con trai đi phía sau, không một ai nói gì.
Bà dắt cô vào một căn phòng nhỏ ấm áp, đây là phòng riêng của cô, cách trang trí bên trong tạo cho người ta cảm thấy thoải mái, nhưng lại giống phòng của một đứa bé, thật sự là không hợp với độ tuổi của cô một tý nào.
Nhưng mà trong mắt cha mẹ, trẻ con vĩnh viễn là trẻ con, huống chi ở trong mắt Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm Tiểu An vĩnh viễn ngây thơ, vĩnh viễn đáng yêu.
Tiểu An cởi giày ra thay đồ ngủ, lên giường đắp chăn, nằm trong ổ chăn cô rất thoải mái.
Tạ Thi Âm ngồi bên giường, Tiểu An gối đầu lên đùi bà, nắm tay bà, cảm nhận sự ấm áp. Cô rất nhớ cảm giác này, có mẹ ở bên khi cô ngủ.
Vỗ về con gái, đại khái Tạ Thi Âm cũng biết cô xảy ra chuyện gì, bà rất đau lòng, nhưng vẫn cố gắng không lộ cảm xúc trước mặt con gái, để tránh đứa bé này lại lo lắng. "Ngủ đi! Nhanh ngủ đi, nhanh lớn lên đó!"
"Mẹ..." Giọng của Tiểu An rất nhỏ, nhưng lại ru rẩy, cô nhắm mắt lại, mệt mỏi quá, chuyến đi này thật mệt mỏi quá, không biết tại sao, bản thân cô lại cảm thấy quá mệt mỏi.
Mệt đến nỗi không bao giờ cô muốn cười nữa, mệt đến mức cô không còn sức lực để khóc nhưng nước mắt cứ chảy ra, chảy xuống má Tiểu An, chảy ướt cả gối.
Tạ Thi Âm cũng nhìn thấy, bà không buông tay cô ra, nhất định phải ở bên khi Tiểu An ngủ, để Tiểu An biết người nhà vĩnh viễn ở bên cô, vĩnh viễn sẽ không rời xa cô.
"Mẹ..."
Hốc mắt bà cũng đầy nước mắt, "Ngủ đi! Khi thức dậy sẽ trưởng thành."
☆ ☆ ☆
Hơn nửa tiếng sau Tạ Thi Âm mới ra khỏi phòng, lau đi nước mắt trên mặt, Kỷ Văn Hào và ba con trai lập tức đi đến.
"Tiểu An sao rồi?"
"Đang ngủ."
Kỷ Văn Hào tự trách, "Cũng là lỗi của anh, Tiểu An mới đau lòng như vậy." Cũng tại ông tự làm theo ý mình, cho rằng Tử Nghị có thể trở thành bến đỗ của Tiểu An.
Đột nhiên Tạ Thi Âm rơi nước mắt, "Tiểu An khóc, cho đến bây giờ con bé cũng chưa từng khóc..."
Cho dù trước kia bị té bị thương, chảy máu, Tiểu An cũng không khóc, nhưng lần này Tiểu An lại khóc.
Kỷ Văn Hào ôm lấy bà xã trấn an bà, ông biết bà đau lòng, lúc trên máy bay ông đã được đã lĩnh giáo một lần.
"Nếu như lúc đầu em chăm sóc tốt cho Tiểu An, không để con bé bị bệnh, thì có lẽ bây giờ con bé sẽ không như vậy."
Con bé sẽ vui vẻ mà lớn lên, nói chuyện yêu đương với bạn học nam, kết hôn, sinh con, trở thành mẹ, không giống như bây giờ, mọi việc đều cần người khác giúp đỡ.
"Không nên nói như vậy..."
Đột nhiên Tạ Thi Âm nhìn Kỷ Văn Hào, "A Hào, chỉ có chúng ta mới chăm sóc tốt cho con, thật sự không thể hy vọng xa vời vào người khác, chỉ có người nhà mới người mới có thể vĩnh viễn yêu con bé."
Vô điều kiện, không ruồng bỏ, cũng không thể ruồng bỏ, yêu thương cô.
Kỷ Văn Hào kìm ném nước mắt, "Anh biết, cả đời này chỉ cần chúng ta còn sống nhất định sẽ chăm sóc Tiểu An."
Thầm gật đầu, hai vợ chồng dựa vào nhau, cùng nhau thực hiện lời hứa hẹn cả đời này.
Con trai lớn nhà họ Kỷ đứng ra, "Cha, mẹ, còn có con."
"Con cũng vậy." Con thứ cũng nói.
"Con cũng vậy." Con trai thứ ba cũng hứa hẹn.
Con trai lớn nói: "Sau này chúng con cũng sẽ chăm sóc chị, không cần dựa vào người khác, chúng con có thể gánh nổi trách nhiệm này."
"Đúng! Chị đáng yêu như thế, chúng con cũng rất thích chị!"
"Chỉ cần chị không chạy lung tung, con sẽ thích chị hơn nữa!"
Nhìn các con, Kỷ Văn Hào gật đầu, "Con trai, đây vốn không phải là trách nhiệm của các con, nhưng ba rất vui khi nghe thấy các con nói như vậy."
"Cho nên Tiểu An còn có người nhà như chúng ta đây!" Tạ Thi Âm nhìn chồng, "Hơn nữa A Hào à! Thật ra thì anh không có sai."
"Sao lại nói vậy?"
"Em nghĩ Tiểu An hiểu, con cũng cảm ơn anh, ít nhất anh làm con hiểu được cái gì gọi là thích, có lẽ trong cuộc đời mỗi người đều phải trải qua tình cảm, cũng có thể sau khi trải qua tình cảm cuộc đời mới hoàn chỉnh, con người mới chân chính lớn lên, hiện tại Tiểu An đã trải qua, đây cũng là một việc tốt."
Nếm qua cay đắng ngọt bùi trong cuộc đời, trải qua nước mắt và nụ cười, tình cảm, thì con người mới chân chính trưởng thành, may mắn trong cuộc đời Tiểu An có những cảm xúc này, có kinh nghiệm về mặt tình cảm.
Thật ra thì Tạ Thi Âm đã muốn nói với chồng không nên trông đợi gì từ Tử Nghị, không phải vì Tử Nghị không tốt, mà do đứa bé đó có yêu cầu quá cao, nó không thể lấy yêu cầu đó áp dụng lên người Tiểu An, tuy trí tuệ của Tiểu An hơi chậm chạp nhưng cô vẫn bình bình thản thản lớn lên.
Bởi vì yêu cầu của mình cao, cho nên Tử Nghị tự trách rất nhiều cho nên yêu cầu với Tiểu An cũng nhiều, cô không làm được hoặc cô không hiểu.
Cho nên Tiểu An mệt mỏi, mà anh lại thất vọng!
Bà tin rằng Tiểu An đã cố hết sức, nhưng tư chất khác nhau, không thể ép buộc.
"Nhưng cái giá của sự trưởng thành lại quá cao!"
Tạ Thi Âm gật đầu, dựa sát vào người chồng, "Ít nhất bây giờ Tiểu An đã về nhà, chúng ta có thể chăm sóc con, để con cười như xưa."
Nụ cười của Tiểu An là điều mà họ muốn nhìn thấy nhất, người khác không quý trọng, thậm chí không thèm, nhưng ít ra họ cũng quý trọng nụ cười rực rỡ ngây thơ của cô bé này.
Đột nhiên, con trai thứ ba nhà hị Kỷ rầu rĩ nói: "Vậy Bùi Tử Nghị phải làm sao?"
Nhất định anh ta sẽ tìm Tiểu An, cho dù cậu không cho rằng anh ta không quan tâm Tiểu An, nhưng cậu cũng cho rằng anh ta không thể chăm sóc tốt cho chị cậu.
Tạ Thi Âm nhìn chồng, "Đưa Tiểu An đến biệt thự bên kia nghỉ ngơi đi! Ít nhất em nghĩ rằng không nên để con gặp Tử Nghị nữa."
Có lẽ Tử Nghị cần phải có thời gian để xác định coi anh có cần cô bé này không, nếu không cần, ít nhất họ có thể chăm sóc cô thật tốt, ở bên cạnh cô, tiếp tục sống cuộc sống tươi đẹp.
"Được!"
Nhìn cửa đang đóng chặt, Tạ Thi Âm thở dài, không nghĩ tới Tiểu An cũng gặp phải vấn đề gặp phải khó khăn này.
Nhớ tới nước mắt Tiểu An, nhớ tới thân thể Tiểu An phát run, nhớ đến những năm trước đây, Tiểu An, Tiểu An, Tiểu An...
Con gái, con không cô đơn, tất cả mọi người đều ở đây, thế giới không đổi, ba mẹ luôn yêu con, chờ con lại nở nụ cười vui vẻ.
Nhưng hôm nay, con muốn khóc thì cứ khóc đi!
Khóc xong rồi sẽ không có chuyện gì nữa...
Chương 8
Cô bé đã không còn là cô bé rồi, chiều cao tăng lên, cơ thể lớn dần, khuôn mặt xinh đẹp hơn, điều duy nhất không thay đổi là nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt.
Cậu bé cũng không còn là cậu bé nữa, cậu bắt đầu cao lớn, cao đến nỗi cô bé phải ngước mặt lên nhìn, trên mặt cậu cũng bắt đầu có râu.
"Giống như ba..." Cô bé nhìn cậu bé rồi kinh ngạc kêu lên.
Kỳ quái, Nghị Nghị thay đổi, nhưng cô rất thích Nghị Nghị, thích Nghị Nghị cho cô ăn kem, thích Nghị Nghị hay bảo vệ cô.
"Tiểu An, nếu như mình giống ba vậy cậu có muốn làm mẹ không?"
"Làm mẹ?"
Mẹ chính là mẹ! Mẹ phải làm như thế nào? Mẹ có Tiểu An, vậy nếu như làm mẹ, có phải cần có một Tiểu An nho nhỏ nữa không?
"Giống như ba với mẹ của cậu vậy!" Cậu bé bắt đầu dụ dỗ cô bé sập bẫy của mình.
Hắc hắc! Cuối cùng cậu cũng phải nhảy vào thôi!
Bỗng nhiên hình như cô bé hiểu ra điều gì đó... Giống như ba với mẹ, có phải cô và Nghị Nghị cũng có thể như vậy?
Cô kiễng chân lên, nắm lấy bờ vai của cậu, ngay lúc cậu còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì thì cô đã hôn lên má cậu.
"Mẹ sẽ hôn ba..."
Cậu bé bố trí bẫy, không ngờ rằng kết quả là mình sập bẫy, khuôn mặt ngăm đen liền ửng hồng.
Mà cô bé chỉ cười khúc khích, không hề chú ý đến việc mình đã đá cậu bé xuống vực sâu, cái vực sâu đó có tên là vực sâu thích...
☆ ☆ ☆
Kỷ Xảo An quay lại làm việc ở hội Kim Cơ, dần dần cô đã khôi phục lại nụ cười, nhìn các bạn nhỏ cô rất vui... các bạn nhỏ cũng rất ngoan, ngay cả Tiểu Vi ban đầu thích khóc cũng dũng cảm lên rất nhiều.
Cô đang dọn dẹp những món đồ chơi mà các bạn nhỏ chơi xong để lung tung, dọn đến mức cả người đều mệt, nhưng Tiểu An không than vãn, vẫn nghiêm túc dọn dẹp.
Lúc này Tiểu Vi đi đến, "Chị..."
Tiểu An xoay người lại nhìn bé, trên trán đầy mồ hôi, nhưng cô vẫn nở nụ cười ấm áp, "Tiểu Vi..."
Cô bé đứng trước mặt Tiểu An, bước đi hơi chậm, bé rất vất vả mới có thể đi được, trong tay bé cầm một đóa hoa. Bé vươn tay ra đưa cho cô. "Cho chị..."
Tiểu An cười nhận lấy hoa, "Rất đẹp..."
Cô bé cười, Tiểu An cũng cười, Tiểu Vi cũng giống như Tiểu An, cô bé đang đi trên quãng đường trước kia Tiểu An đã đi... Năm đó có rất nhiều người yêu thương, chăm sóc Tiểu An, hiện tại Tiểu An cũng muốn thương yêu, chăm sóc đứa bé này.
Đứa bé chỉ cần nhận được yêu thương và sự chăm sóc thì sẽ ghi nhớ trong lòng.
Tiểu An hôn nhẹ lên mặt Tiểu Vi, cô bé nở nụ cười xấu hổ, "Cảm ơn Tiểu Vi..."
"Chị..."
Lúc này mấy bé trai chạy đến, nắm tay Tiểu Vi, "Tiểu Vi, cùng đi chơi nào."
Tiểu Vi đã không còn sợ nữa, rất vui vẻ đi cùng mấy bé trai ra ngoài chơi, Tiểu Vi đi rất chậm, nhưng mấy bé trai kia vẫn đứng ở cửa đợi bé.
Tiểu An cười cười, rất vui vẻ, đã rất lâu cô không vui vẻ như vậy rồi. Tiểu Vi đi ra ngoài, tuyệt quá! Tiểu Vi thật là dũng cảm.
Tiểu An cũng muốn dũng cảm như vậy...
Tiếp tục dọn dẹp đồ chơi, đặt từng món về vị trí cũ, Tiểu An càng cố gắng hoàn thành công việc.
Giang Uy đứng ngoài cửa, anh nhìn cô, trong lòng vừa mừng vừa thở dài.
Cô bé đã trở lại, lúc đầu tinh thần cô hơi sa sút, sau đó cô bé nỗ lực mỉm cười, nỗ lực sống, vẫn là Tiểu An lạc quan đơn thuần như ngày xưa.
Nghe nói trong khoảng thời gian này, Tiểu An đều ở tại biệt thự ở vùng ngoại ô, điều này cho thấy người nhà họ Kỷ không hy vọng Bùi Tử Nghị tìm thấy Tiểu An, cũng nghe thấy Bùi Tử Nghị đã nhiều lần đến nhà họ Kỷ tìm người, nhưng đều về tay không.
Nói thật, anh cũng đồng tình với Bùi Tử Nghị, thích một cô gái như thế, cho dù móc tim móc phổi ra, thì cô ấy cũng không hiểu được, thậm chí muốn chăm sóc, bảo vệ cô ấy thật tốt cũng là một chuyện hao phí tâm lực (tâm tư và sức lực).
Anh tin rằng Bùi Tử Nghị đã cố hết sức, nếu không từ nhỏ đến lớn không biết anh ta đã vì Tiểu An mà đánh nhau với người khác bao nhiêu lần, trong đó có cả anh.
"Sao không vào?" Phương Hân Nghi nhìn thấy Giang Uy đứng ngoài cửa, liền hỏi, kể từ khi hai người cãi nhau vì chuyện của Tiểu An, sau đó "cùng thổ lộ" thì giữa hai người hơi mập mờ và lúng túng.
"Vào cũng không biết nói gì."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian